- Double N Family

- 11. Juli 2020
- 3 Min. Lesezeit
Nếu có một đêm không thể ngủ, anh sẽ làm gì trong khoảng thời gian này??? Mà có lẽ anh từng có nhiều đêm không thể ngủ rồi...anh nhỉ !!!
Nhưng em vẫn sẽ mạnh dạng đoán là anh sẽ ngồi suy nghĩ về cuộc đời của mình, suy nghĩ xem mình sẽ làm gì tiếp theo, con đường của mình nên đi như thế nào, hay đơn giản chỉ là ngồi rèn chữ, đọc sách, xem tivi để hưởng thụ chút không gian giải trí sau một ngày làm việc... Đôi lúc, cũng thấy nể anh lắm, não anh làm việc thật chăm chỉ, tận dụng hết công suất có thể, còn em thì ngược lại, não em hay rong chơi, lười lắm, chả chịu làm việc gì hết. Nhưng chính điều này mới thấy rõ được, càng suy nghĩ nhiều, càng toan tính nhiều thì áp lực càng nhiều, cuộc sống sẽ rất khó thở vì không có những giây phút bình lặng cho bản thân mình. Còn cái người mà anh vẫn hay nói, ở nhà rãnh rỗi quá, não không có việc gì để làm nên hở tí là suy nghĩ lung tung, sau đó là kiếm chuyện, là gây sự. Ai nói với anh là não em rãnh đâu??? Tuy không suy nghĩ nhiều như anh nhưng cũng bận lắm, mỗi việc nhớ anh thôi là não em không có thời gian để suy nghĩ những việc khác rồi.
Thật sự đến cái ngày mình được bên nhau và cũng thật tình cờ là đêm đó cả 2 đều không thể ngủ. Thì em hy vọng anh có thể buông bỏ hết mọi việc đang dang dở, nắm lấy tay em, mình cùng đi đến một nơi nào đó, lặng lẽ ngồi bên cạnh nhau, cùng tận hưởng cái không gian yên ắng về khuya giữa bầu trời đầy sao. Nếu nhà có sân thượng thì càng tốt, khỏi đi đâu xa, mình có thể trải chiếu nằm dưới đất cũng được, còn không có thì mình có thể chạy xe ra công viên, hay chỉ là những bãi đậu xe của các siêu thị lớn, miễn chỗ nào đủ yên tĩnh, có thể để 2 đứa mình ngắm sao là được.
Nhớ hồi nhỏ, em cũng quậy lắm, từ lúc cái khung sắt cửa sổ được tháo xuống, thì em hay leo qua nóc nhà bên cạnh, cũng chịu khó lau chùi rồi sau đó là trải chiếu, xách theo cả gối, đem theo nước uống bánh trái, rồi nằm đó nhìn lên bầu trời đầy sao như đúng rồi. Đến mức bị nhà bên mắng vốn với gia đình, đêm khuya 12 giờ mà ầm ầm trên nóc nhà, làm người ta không ngủ được phải chạy qua tận nhà méc phụ huynh, kết quả là em bị chửi vài chập vì cái tật thích leo qua nóc nhà người ta nằm. Nhưng cũng chính chỗ đó, cho em những ký ức đáng sợ, lúc đó chắc em khoảng 6,7 tuổi, em rất sợ phải đi ngang qua khung cửa sổ. Nỗi sợ đó ám ảnh em tận 4, 5 năm chứ chẳng ít. Cứ đêm đến, em lại mơ thấy cùng một giấc mơ, ở ngay chỗ đó có giấu một bộ quan tài, trong quan tài là một bộ xương khô, đêm đêm 12 giờ thì quan tài bật nắp, bộ xương bước ra ngoài và bay lơ lửng giữa không trung, rồi sau đó là đi vòng vòng trong chính ngôi nhà của em, còn nói chuyện với em nữa, những lúc vậy em đều bị giật mình thức giấc. Thế vậy mà, đến lúc lớn, lại to gan đến mức, trải chiếu lên chính chỗ đó nằm ngắm sao, ký ức đó đến giờ vẫn không thể nào quên được, nhưng không còn thấy sợ hãi như lúc nhỏ nữa. Cảm thấy vạn vật trong tự nhiên không đáng sợ như mình hay nghĩ, cho dù đó có là ma hay quỷ gì đi nữa.
Mong ngày được ngắm sao cùng nhau.


